Cuộc khai quật thành cổ Ấn Độ

       Các nhà khảo cổ bắt đầu khai quật từ năm 1922 đã chứng tỏ, trên lưu vực sông An từ 5000 năm trước, từng có một thành phố đông vui phát đạt bỗng trong một quãng thòi gian rất ngắn bị sụp đổ. Di chỉ của nó được gọi là “Môhan jôđarô”, theo âm tiếng Ân Độ và có nghĩa là “hang chết chóc”. Nhưng rất nhiều học giả ngày nay đều cho rằng, gọi nó là “gò chết hạt nhân” thì đúng hơn.
        Cuộc khai quật kéo dài nhiều năm đã khiến cho phế tích thành cổ của văn minh thòi tiền sử bị chôn vùi dưới tầng đất dày nay lại được thấy mặt trời. Tại nơi này các nhà khảo cổ tìm thấy chứng cứ của rất nhiều vụ nổ mạnh. Trung tâm vụ nô với bán kính 1 km, tất cả mọi kiến trúc đều biến thành tro bụi. Xa trung tâm một ít, phát hiện thấy rất nhiều bộ xương người. Từ những tư thế của các bộ xương, có thể nhận ra, tai nạn chết chóc đổ xuống một cách bất ngờ và mau chóng, người ta không hề có cảm giác gì về tai nạn đó.

Cuộc khai quật thành cổ Ấn Độ

         Trong những xương đó, rất kỳ lạ là đều hàm chứa những phóng xạ có thể so với những phóng xạ chứa trong xác những người tử nạn ở Hirôsima và Nagaxaki bị tập kích bằng vũ khí hạt nhân. Không những thế, các nhà nghiên cứu còn rất ngạc nhiên khi phát hiện: Những đống đổ nát sau khi thành phố bị thiêu hủy xem ra rất giống quang cảnh thành phố sau vụ nổ nguyên tử ở Hirôsima và Nagaxaki. Mặt đất còn giữ lại được dấu vết của sóng bức xạ hạt nhân.
        Liên hệ đến sử thi Ấn Độ cổ “Mahabharata” đã miêu tả một cách sông động thực sự thời tiền sử 5.000 năm trước, thì người hậu thế cũng có thể hiểu được phần nào cảnh ngộ của thảm họa “gò chết hạt nhân”:
        “Bầu trời vang lên tiếng nổ ầm ầm, tiếp theo là một tia chốp, bầu trời phía Nam cuộn lên một cột lửa bốc lên tận trời cao. Ánh lửa chói hơn cả mặt trời cắt bầu trời làm hai nửa… Nhà cửa, đường phố và tất cả mọi sinh vật đều bị thiêu hủy bởi lửa trời đến đột ngột và nhanh chóng…”